Thơ Doanh nhân: Phố đời
Tôi vật lộn giữa đời mà chẳng hết nông sâu
Lại đổ thừa cho số trời, duyên phận
Quên ầu ơ, cánh võng từng sờn nát
Đưa giấc hồng về lại cánh đồng quê.
Tôi mải mê chạy ngược đường với những cỏ may
Cứ tưởng sẽ có ngày mình không còn rong rêu, cũ kĩ
Nhưng hóa ra mình chỉ là vị kỷ
Giữ chặt trong tay bông cỏ đã khô giòn.
Tôi vật lộn mòn cả chính tôi.
Tập tọe bình yên mà gặp trời giông bão
Cũng để nhận ra bình yên không thể ảo
Khi tim mình trầy trụa những vết mơ.
Tác giả Doanh nhân Đào Thị Thái, Tỉnh Ninh Bình