Thơ: MỆT KHÔNG EM?

Mệt không em khi tự mình gồng gánh
Chuyện cuộc đời, vật chất với công danh
Chuyện yêu đương, tình cảm chẳng vẹn thành
Chuyện cơm áo, chuyện đối nhân xử thế.

Mệt không em khi qua nhiều dâu bể
Những tổn thương khi chưa thể khỏe lành 
Em kiên cường dẫu có lúc mong manh
Mọi cố gắng, cạnh tranh đều vô ích.

Mẹ sinh em không ở nơi vạch đích
Xuất phát thân xa tít tận cuối đường
Mồ hôi cha, nước mắt mẹ còn vương
Em nhớ lấy tạo cho mình động lực.

Nhớ nghe em đừng để mình ngã gục
Bao thăng trầm, trong đục đã đi qua
Tìm bình yên, em hãy trở về nhà
Nơi ôm ấp, chở che và xoa dịu…

Dù thế nào thì mong em hãy hiểu
Bản thân mình quý giá biết bao nhiêu
Đừng mang ra mặc cả với những điều
Không ý nghĩa, để nhận nhiều kết đắng.

Chỉ mong em sống đàng hoàng ngay thẳng
Không thành công cũng sẽ được thành nhân!

Tác giả ĐÀO THÁI.

ĐÀO THÁI/ĐS GD&PL