===MIỀN TÂY QUÊ TÔI===

Ta về lại miền Tây mùa nước nổi
Nghe mênh mang tiếng gọi của quê hương
Dòng Cửu Long đằm thắm mãi vấn vương
Ngàn cánh lúa thương thương mùi đồng nội
Tiền Giang ơi, bước đi sao chẳng vội?
Đất yêu người tiếp nối bãi phù sa
Cồn Thới Sơn, xao xuyến  khúc dân ca
Ngắm thôn nữ áo bà ba duyên dáng
  
Qua Đồng Tháp, lòng nao nao chếnh choáng
Ta say sưa trong thanh cảnh yên bình?
Cầu nối cầu, hàng dừa nước lung linh
Nắng mê ngủ, giật mình họa mi hót
Thăm Sa Đéc, vùng hoa thơm trái ngọt
Thuyền xuôi dòng theo bọt sóng lăn tăn
Gió mây nước, ngắm Tràm Chim bâng khuâng
Ôi tuyệt đẹp, phải chăng vùng đất hứa?
Vĩnh Long ơi, ngọt ngào tình chan chứa
Giọng hò ai văng vẳng giữa chiều buông?
Hoa dừa trắng vương vãi khắp sân vườn
Vạt nắng héo bên đường vơi một nửa
Bến Ninh Kiều, Tây Đô luôn mở cửa
Níu chân ai, lần lựa chẳng rời xa
Đến Cái Răng, chợ nổi thuyền lại qua
Tiếng mời chào sao thiết tha, ấm áp?
Về Hậu Giang, Sóc Trăng vườn xanh mát
Con đường làng san sát những rặng dừa
Cam, quýt, xoài, mận, nhãn trái đong đưa
Chùa Dơi vẫn hoài xưa, nơi tín ngưỡng
Ghé Bạc Liêu, dõi theo cánh cò lượn
Khúc Hoài Lang Dạ cổ tưởng nhớ ai…
Mãi đắm chìm theo cung bậc ngất ngây
Hỏi du khách không say mới là lạ?
Cà Mau đó, cung đường yên ả quá
Đến nơi đây, ta thỏa chí tang bồng
Từng con người, rừng đước như đợi mong
Hãy mở rộng…đôi vòng tay ưu ái
Đến cực Nam, ai ơi xin dừng lại
Ngắm quê mình đẹp mãi như bức tranh
Dù đi đâu vẫn nhớ và vẫn dành
Vùng huyền sử lòng chân thành, trân quý…
Thơ: Kim Oanh Lê
Ảnh: Internet
NGUỒN : LÊ THỊ KIM OANH/DSGDVPL