Tết! Tết! Tết!… Tết đến rồi!… Tay cầm trái dưa leo đưa lên miệng để làm micro còn tay kia chỉ chỉ, chỏ chỏ lên trần nhà, hai chân bước qua bước lại, cái mông lắc lư kéo theo cái bụng phệ phúng phính mỡ nặng nề, Tú vừa ca vừa nhảy trước măt hai thằng bạn đang ngồi bên mâm nhậu và được hò reo cổ vũ. Lan, vợ của Tú bưng dĩa khô cá lóc từ dưới bếp lên, thấy cảnh tượng của ba tay nhậu liền lên tiếng với chồng:
– Cái anh này! Có ngồi xuống cho đàng hoàng một chút coi được không? Lớn cái đầu rồi mà còn ăn nhậu nhảy nhót. Anh không sợ hàng xóm nhìn vô người ta cười cho xấu cái mặt.
– Đã là chiều 30 Tết rồi, em phải để cho anh và hai thằng bạn chí cốt này nhậu tới Giao thừa luôn mới đã, Giao thừa xong anh hứa sẽ làm mọi chuyện tất cả vì em, có chịu không bà xã.
Câu nói đùa của Tú làm cho Lan hơi bị sượng trước hai người bạn, nhưng vì là bạn lâu năm với nhau nên họ không lạ gì những câu nói đùa của Tú. Vừa rụt rè nhưng cũng rất thân mật, Lan lấy ghế ngồi sát bên chồng để góp chuyện cho vui:
– Tôi nói cho ba ông tướng này biết nhé! Đây là dĩa mồi cuối cùng rồi đó nghen, dưới bếp còn nhiều món lắm, nhưng mà để cúng ông bà, các ông muốn gì, ngày mai tôi phục vụ mấy ông suốt.
– Có khô cá lóc của Lan đem lên tới bàn là tụi tui vui rồi, chứ tui sợ nhất là tay bưng dĩa mồi, tay kia cầm cây đũa bếp quơ quơ lắm nghen – Vừa nói Hạ vừa cười khanh khách đôi vai run lên bần bật và ra hiệu cho Thiện ngồi kế bên hưởng ứng vì vừa chọc quê được thằng bạn là chủ nhà.
– Anh Hạ và anh Thiện lên đây sao không chở hai bà xã lên cho vui? – Lan thắc mắc vì không thấy hai chị bạn cùng đi theo như mọi năm.
Thiện đáp lời của Lan.
– Vợ tui bận ở nhà đợi khách hàng đến để giao cho rồi mớ quần áo người ta đặt may ăn Tết và lo cho hai đứa nhỏ. Mấy năm trước chỉ có một đứa, năm nay chị cũng biết rồi đó, mới lọt ra thêm thằng cu nhỏ nên vợ tui hơi cực với nó. Nó quậy ve kêu luôn chị ơi! Buông cái này nó bắt cái kia lại thêm cái tật nhõng nhẽo, hễ ai đụng tới là chạy lại ôm chân bà nội méc. Mỗi khi vợ chồng tui không chiều theo ý là nó nhảy đổng lên khóc la om sòm, rồi mẹ của tui lại trách vợ chồng tui. Cho nên chuyện gì nó cũng chạy lại ôm chân bà nội vì nó biết bà nội cưng chiều. Nhiều lúc, tui cũng bó tay luôn.
Hạ chen vào:
– Cái thằng cu nhỏ nhà tao lúc trước cũng vậy đó mầy ơi! Con nít đứa nào cũng có cái lúc mà cha mẹ không sao hiểu nổi nó, nhưng sau thời gian đó, nhất là khi nó được đi nhà trẻ rồi mẫu giáo, tiếp xúc được với sinh hoạt tập thể, tránh bớt những cử chỉ nuông chiều của gia đình, tự nhiên mấy cu nhỏ “chững chạc” ra, biết suy nghĩ những câu rầy la của người lớn.
– Bởi vậy mới nói, ai biểu hai thằng mầy ham con trai làm chi bây giờ ngồi đó mà than, như tao nè, có hai đứa con gái phải ngon lành không? Đứa nào cũng dịu dàng ngoan ngoãn, có làm lỗi chuyện gì tao hét một tiếng, hai đứa nó sợ run giò không dám nhúc nhích – Vừa nói Tú vừa nháy mắt với vợ ra vẻ đắc ý.
– Thôi đi ông xã, chẳng phải ông quá ham thằng con trai khi đã có đứa con gái đầu lòng nên muốn đẻ đứa thứ hai cho vui nhà vui cửa, không ngờ lại lọt ra thêm một nàng công chúa nữa làm cho tui cực khổ tới bây giờ.
Lan vừa dứt câu, như đang chờ chực sẵn, Thiện và Hạ tuôn ra những tràng cười, Tú cũng cười theo rôm rả cho đỡ quê vì bị vợ sửa lưng trước mặt hai thằng bạn.
Ảnh minh họa: ITN |
Thiện cầm chai bia lên và ra hiệu ngưng cười:
– Rót chai mới đi chớ! Nãy giờ nói hơi nhiều mà chớ thấy uống gì hết, vô trăm phần trăm, lắc kêu luôn nghen, một… hai… ba.. vô… – Vừa uống cạn ly bia, Thiện tiếp tục xoay qua đề tài khác – Ê Tú ! Mầy là cái thằng có khiếu viết lách, sao mầy không ghi chép lại thành một câu chuyện về bọn mình trong mấy chục năm qua để làm kỷ niệm chơi mậy?
– Tao cũng tính như vậy đó, nhưng sợ viết dở mấy thằng mầy cười, mà trong khi viết có những chi tiết hư cấu thì mấy thằng mầy không được cự nự tao à nghen – Tú trả lời rào đón trước hai thằng bạn.
Vẫn cái giọng xuề xòa, thân mật, “mầy – tao”, đôi lúc kéo hơi nhựa nhựa khi ngà say, Hạ nói thêm vào:
– Được mầy viết là khỏe rồi, vì mầy nắm “tư liệu” của bọn mình hàng đống, khỏi nói thì mầy cũng đã biết thằng nào thích ăn món gì, cá lóc hay cá linh, ăn đọt xoài chấm mắm hay bông điên điển ăn sống hoặc xào tép. Chia phe đánh trận bằng ống thụt, giàn thun, tắm sông, nhảy từ lan can cầu nhảy xuống sông, hái trộm dừa, leo xoài, lật đất cày bắt dế hay đá cá lia thia, cái gì mấy thằng mình cũng chơi chung. Ba thằng cùng một tuổi, đến khi lớn dần lên, ngồi chung một lớp, đi chung một chiếc xe đạp, rồi tập tành ngồi đồng bên ly cà phê nghe nhạc Trịnh, nhậu rượu đế với cóc, ổi, mía ghim, khô cá đuối… đến khi biết tán gái cũng cùng chung quan điểm đánh giá đối tượng. Không phải chỉ có ba thằng mình thôi đâu, còn những kỷ niệm của mấy thằng bạn xung quanh nữa. Thôi vô hết ly này, mình tạm chia tay, ai về nhà nấy đặng còn lo cúng ông bà đón Giao thừa. Bước sang năm mới xin chúc các bạn cùng gia đình luôn luôn khỏe mạnh và mọi điều tốt lành. Vô…
*****
Tú, Hạ và Thiện là ba thằng bạn chơi thân với nhau từ hồi cái thời còn mặc quần tà lỏn đi học. Những người xung quanh nhìn vào nhóm bạn này không thể không đặt vấn đề về tướng số và cho là phá cách, nhưng vì được sinh cùng năm, xương con chó, tướng tinh con cáo, được ông Quan Đế độ mạng nên chơi với nhau rất hạp. Cả ba đều có xuất thân không giống nhau nhưng có chung một hệ là gia đình hiếu học, từ lúc đầu kết nhóm Tú vẫn là cái thằng mập, béo ú, tướng đi nặng nề nhưng nhanh, gọn khi thấy có những tình huống bất ngờ xảy ra đối với nhóm bạn. Khuôn mặt của Tú lúc nào cũng thấy nó bầu tròn, hay cười sảng khoái, con mắt trợn ngược trông dữ tợn khi nó hù dọa con nít và có biệt tài là hát rất hay, bài nào nó hát cũng được, miễn ai ca lên vài từ là nó cảm âm và bắt nhịp được ngay. Thiện hay nói đùa với Tú: Nếu như thế gian này có tối trời tối đất ba tháng đi chăng nữa thì người ta cũng không có buồn ngủ vì nghe thằng Tú hát và cái bụng mỡ của nó gắn cái tim đèn vô thắp sáng chừng ấy thời gian cũng không ai sợ bóng tối. Tú nổi lên trong đám bạn vì là thằng liều mạng, chuyện gì cũng dám làm, từ chuyện tập tành ăn nhậu, hút thuốc lá, bỏ nhà đi bụi trong mấy tháng hè nghỉ học, rồi tụ tập với mấy tay chơi văn nghệ ở xóm dưới ngồi lề đường uống rượu sáng đêm… Nhưng khi trở lại lớp học, Tú tìm đến hòa mình cùng đám bạn là học sinh, như không có chuyện gì xảy ra và không tìm ra được dấu hiệu gì nó là cái thằng sa đà trụy lạc.
Tú no tròn béo tốt bao nhiêu thì ngược lại Thiện là người có dáng như một cây tre, ốm nhom, xương sườn lòi ra khi không mặc áo như các hiệp sĩ trong phim kiếm hiệp vắt phi đao, hai cái ống chân cao nhòng chỉ có da với xương lại còn thêm dầy lông rậm rạp. Với bộ râu trên khuôn mặt của thằng con nít mà Thiện luôn tỉa tót, tỉ mỉ xem như là báu vật nên được đám bạn đặt cho cái biệt danh là “Lý Cai” vì giống với nhân vật trong một bộ phim. Thiện có rất nhiều tài vặt học được từ ông Sáu hát Sơn Đông mãi võ bán thuốc gia truyền, đậu ghe ở bến sông. Nó hay đem ra biểu diễn lúc uống cà phê, nhậu nhẹt cùng bạn bè. Cũng chính ông Sáu đã chữa tận gốc căn bệnh ghẻ ngứa cho Thiện. Tính tình Thiện hay dỗi hờn khi bị bạn bè nói đùa hơi lố, nhưng một lúc sau thì lại xề xòa bỏ qua không để bụng nhớ lâu và luôn bức xúc với những việc chướng tai gai mắt thường xảy ra ngoài xã hội. Khi ấy, hàm râu của Thiện cụp xuống, miệng chửi đổng lên, còn Tú phụ họa theo, tạo nên cuộc tranh luận sôi nổi không khác gì những chính khách đang bàn chuyện đại sự.
Ảnh minh họa: ITN |
Tú và Thiện là vậy, còn Hạ khác thường hơn, không mập mà cũng không ốm, gân guốc, từ nhỏ đến giờ không cao lên quá một thước tư. Lùn liền, nhanh lẹ, nhưng rất hiền, ít nói, bạn bè nói về nhau, bàn luận chuyện thời sự Hạ chỉ đóng góp bằng giọng cười hề hà. Tính tình kỹ lưỡng, Hạ không thích đôi co thiệt hơn với bạn bè. Hắn có biệt tài biểu diễn gồng mình cho người khác đánh khi đã có trong người chừng năm trăm đồng rượu, cơ bắp nơi “vận công” cuồn cuộn lên cứng như cục đá và chỉ được đôi ba giây thì mềm như trái chuối chín mùi vì “công lực” không còn như ngày xưa. Dạo đó khi học lớp Tám, Hạ đã từng gồng cơ bụng, mời đám bạn trong lớp đánh vào với giá một lần đánh bằng một gói xôi chan nước cốt dừa, bằng cái “nghề” này mà Hạ đã kiếm được không ít bữa sáng không mất tiền trong thời buổi khó khăn ấy. Khi hỏi được thọ giáo ở đâu thì Hạ chỉ nói bâng quơ là được một ông thầy ở trên núi chỉ giáo khi mới lên mười tuổi, nhưng “sư phụ” không dạy cho cái chiêu gồng bắp chuối nên thi đấu bẻ chân với Thiện gòm lúc nào Hạ cũng thua vì không chịu nổi cái đau khi gặp cặp xương ống như tuýp sắt của Thiện.
Bây giờ ngồi ôn lại chuyện cũ với nhau là những thằng đàn ông hơn bốn mươi tuổi với biết bao lo toan trong cuộc sống hiện lên trên đôi mắt ẩn hiện dấu chân chim. Vợ con, cơm áo gạo tiền, đối diện với biết bao thực tại, những khó khăn đôi lúc tưởng chừng không thể vượt qua, rồi cuộc đời cũng mỉm cười với từng người bạn. Việc làm và thu nhập ổn định, tuy không hơn ai nhưng đủ để con cái ăn học đàng hoàng, vợ chồng hòa thuận vun đắp cho tổ ấm từng ngày.
Cái đi văng nhà của Hạ không lớn lắm, vừa đủ cho bốn người ngồi được kê sát vách nhà, phía ngoài là cửa sổ nhìn thông ra phía trước đường lộ cái, chiếm một góc không gian nhà trước, nơi mà Hạ thường rủ Tú và Thiện đến ngồi nhậu lai rai, nó cũng đã chứng kiến biết bao nhiêu câu chuyện về tình bạn, tình người.
Hôm nay khác hơn ngày thường. Gian nhà trước được trang hoàng dây hoa kim tuyến, đèn chớp xanh đỏ, phía bên phải là cái bàn đá được chưng dọn mâm ngũ quả, xung quanh là bánh mứt cùng hai cây mai không có lá chỉ toàn là hoa khoe sắc vàng sáng bật một góc nhà, phía trên vách đối diện ra cửa được dán chữ “Tân Xuân như ý”. Vẫn với những bước chân nhanh lẹ, Hạ đi ra, đi vào dọn đồ ăn lên bàn thờ ông bà, miệng thì lầm bầm thúc vợ: “Mùng Ba, cúng ra mắt mà chậm như rùa, làm ăn sao khá!”. Phương, vợ của Hạ đang xào nấu trong bếp nói vọng ra: “Mấy món nấu xong anh dọn lên cúng đi, còn mồi nhậu thì một chút đem lên sau! Làm gì mà gấp dữ vậy, khách chưa có tới mà”.
Hạ là công chức, Phương là giáo viên, vợ chồng đều ăn lương Nhà nước, có kinh doanh mua bán gì đâu nhưng cũng phải cúng ra mắt cho đủ lễ với ông bà, với đất đai viên trạch. Hạ vừa thắp nhang vái lạy xong thì Thiện và Tú cũng vừa bước vô trước thềm, chưa bước vô nhà là miệng của Tú oang oang lên: “Chúc mừng năm mới! Chúc mừng năm mới!” và gọi Hạ:
– Ê! Con của mầy đâu rồi Hạ! Kêu ra đây đặng tao lì xì, chớ để nhậu một lát tao quên là quê với thằng nhỏ lắm nghen mậy.
– Nó mới chạy lòng vòng đâu đây mà!
Thiện hỏi thêm.
– Lúc bước vô nhà tao thấy mầy cúng, mầy vái cái gì vậy Hạ? Lên chức, trúng số, sinh con gái hay muốn kiếm thêm bà nữa?.
– Đừng có hỏi xàm nữa, đó là chuyện bí mật, chút nữa tao bật mí cho mấy thằng mầy biết, bây giờ tiếp một tay với tao dọn mồi ra đi văng đặng nhập tiệc, trưa rồi.
– Mới cúng mà dọn xuống cái gì cha nội? Thiện phản ứng nhẹ với Hạ.
– Tao nói là mồi ở trong bếp kìa, còn trên bàn thờ chừng nào tàn cây nhang mình dọn xuống sau.
Thiện gòm với cái lưng hơi cong, tay bưng hai dĩa đồ ăn dưới bếp lên, đi theo sau là Phương tay bưng mâm chén đũa, luôn miệng chào hỏi bạn của chồng và kèm theo những lời chúc tốt đẹp. Nghe Phương chúc Tết, cả ba người đàn ông nhìn nhau với ánh mắt vui vẻ và nháy nháy. Khi đã ngồi vào mâm nhâm nhi được mấy ly bia, Thiện mới khều nhẹ Hạ ra hiệu và nói:
– Câu chúc Tết của vợ mày hồi nãy nó dài và nghe từa tựa như câu nhắn tin trong điện thoại lúc hai đứa mày giận nhau mà mày đã đưa cho tao và thằng Tú nghe quá!.
– Câu gì? – Hạ biết sẽ bị bạn chọc quê nên giả điếc làm như không biết gì.
– Để tao nói cho! – Tú chen vào – Để tao nhớ coi…ờ, nguyên văn nó là như vầy nè: “Hận đời khinh rẻ – Hận kẻ bạc tình – Lấy máu của mình – Viết lên bốn chữ – Đời tôi cô đơn”.
Phương từ dưới nhà bếp đi lên, tay cầm cái giá múc canh quơ quơ trước mặt chồng làm như sắp đánh nhau, rồi nói ngập ngừng: “Mấy… mấy ông chọc quê tui phải hông!!! Tui không làm đồ nhậu cho mấy ông luôn…”. Cả tiệc cùng cười khoái chí, Hạ quay ngang nắm tay vợ và đỡ lời: “Em yêu! Tết nhứt, mấy thằng nó nhắc chuyện cũ cho vui vậy mà! Lúc đó, cũng nhờ hai thằng nó nói vô, nói ra mà hai đứa mình mới mùi mẫn tới bây giờ đó”. Phương đứng sát bên Hạ, liếc chồng có nửa con mắt, cái môi chề xuống ra vẻ không ưng ý, nhưng tay vẫn cầm ly bia mời khách. Thiện nói tiếp với Hạ.
– Đâu! Mầy nói cái bí mật lúc mầy thắp nhang cúng ông bà nghe coi.
Hạ hướng mắt về Phương và nắm tay vợ, miệng vừa nói vừa cười về câu van vái ông bà lúc nãy:
– Em yêu! Anh thấy năm nay hạp tuổi với hai đứa mình nên anh vái rằng mong em cố gắng sinh cho anh một nàng công chúa, được không em yêu!?
Nghe Hạ nói, Phương bừng đỏ mặt, vứt tay chồng ra, đi thẳng ra nhà sau, khi tới cửa buồng như chợt nhớ ra điều gì đó rồi quay mặt lại nói một câu.
– Có hết trơn!
https://giaoducthoidai.vn/truyen-ngan-chuyen-ngay-tet-post670232.html