Truyện ngắn ‘Hãy tha lỗi cho em!’

GD&TĐ – Từ ngày đi học xa, lần đầu tiên Ngân về thăm nhà. Ngân bước nhẹ trên đường ngoằn ngoèo vắt ngang lưng chừng núi, hôm nay bỗng nhiên như ngắn lại.
Ảnh minh họa ITN.
Ảnh minh họa ITN.Kia rồi, cây gạo đầu dốc lừng lững trong sương sớm. Tiếng chim sơn ca cất lên lảnh lót, tha thiết, vút lên tới non cao, thả xuống vực thẳm, lặng chìm sâu dưới thung lũng rồi tan vào khí núi mờ ảo. Ngân hít căng lồng ngực cảm nhận cái mùi cây cỏ thân thuộc này cho thỏa nhớ nhung.

Những nương chè hiện dần trong nắng mai. Mùi hoa chè thoảng đưa dịu nhẹ vào cánh mũi. Không thể lẫn vào đâu được cái mùi vị đặc trưng của vùng núi trung du này. Ngân yêu cái thanh bình, yên ả nơi đây vào mỗi buổi mai thức dậy. Tất cả như hòa quyện rồi tan ra trong hương rừng, khí núi bởi cái màu xanh bất tận của đại ngàn.

Không còn cái ồn ào, đua tranh nơi phố thị. Không còn cả những khuôn mặt gượng cười khi gặp nhau cúi đầu chào xã giao lấy lệ. Ngân muốn bước vào bậu cửa ngôi nhà tường đất mà hồi bé Ngân vẽ đầy ra đó những bức tranh của tuổi thơ. Những bức tranh Ngân thả biết bao nhiêu điều ước. Chỉ nghĩ đến đó thôi, bất giác lòng Ngân thấy nhẹ nhõm. Về bên chị rồi Ngân muốn vứt bỏ mọi thứ ở chốn đô thành.

Chị Lan hơn Ngân ba tuổi. Chị đẹp nhất làng này. Khuôn ngực đầy, tròn trịa. Mái tóc dài đen nhay nháy thả đằng sau nhún nhẩy. Chị đẹp nhất là đôi mắt, đôi mắt rừng rực như hai ngọn lửa. Có bao đám trai làng tơ tưởng mà chị vẫn không chịu lấy chồng. Phần vì chị không nói chuyện, phần chị vì Ngân nữa…

Cuộc đời hai chị em Ngân cũng chẳng hay ho gì cho lắm. Bố mẹ nghèo nhất nhì ở cái xã này. Nghèo nhưng mà hạnh phúc. Đến lúc Ngân lên năm tuổi thì một biến cố xảy ra. Bố Ngân đã bị người đàn bà góa bên kia sông như bỏ bùa mê. Bố cứ thế đến nhà đấy mà ở. Ngôi nhà đất tím tái, trống trải, run lên bần bật khi gió Đông về đùa trên mái lá cọ xào xạc. Ba mẹ con ôm nhau trong cái rét đại hàn. Từng sợi lanh mặc trên người co quắp, nhăn nhúm lại. Tiếng thở dài của mẹ nghe não nề như con vượn lạc bầy hú ngoài rừng xa.

Chị em Ngân đã vượt ba con dốc trong nửa ngày để đến nhà người đàn bà kia đòi bố về cho mẹ. Chân bước trên gai rừng túa máu mà không thấy đau bằng cái đau trong lồng ngực. Bố đã đuổi hai đứa về, mặc chị quỳ xuống khóc lóc, van xin. Người đàn bà tru tréo, từng âm thanh phát ra chói tai, nghe róng riết như con beo rừng săn mồi.

Bố chặt cây gai trên bờ dậu. Chỉ nghe thấy gió vun vút bên tai. Mắt Ngân hoa lên, vội vàng ôm chầm lấy chị. Cả người Ngân quằn quại như con rắn bị rút xương. Rồi chị lại hất Ngân ra một mình chịu trận. Chị cố nắm chặt vạt áo bố. Người đàn bà nhảy dựng lên, hai tay xỉa xói. Bà ta càng nói, bố càng điên tiết hơn. Người chị cong như con tôm dưới khe suối ôm chặt chân bố. Bố đạp mạnh. Chị lăn lông lốc xuống nương sắn. Máu chảy từ đầu ra thấm ướt áo…

Mẹ phải bán đi nương ngô và vạt chè bên hông nhà để có tiền thuốc thang cho chị. Từ khi ở viện về, chị lầm lì hẳn đi, hỏi gì cũng không nói.

Mẹ như cái xác khô héo hon từng ngày. Những gì liên quan đến bố, mẹ mang ra cánh rừng đốt hết. Ngồi dưới ngọn lửa mà mắt mẹ đanh lại. Nỗi đau vón cục đè nặng trong lòng. Mẹ không cho phép mình yếu đuối và gục ngã. Cái mềm mọng của người đàn bà quắn lại như dây rừng. Mẹ sẽ vì chị em Ngân mà từ bỏ nỗi buồn đau do bố mang lại.

Khi đã đoạn tuyệt với nó rồi hình như người ta kiên cường hơn thì phải. Cũng chẳng còn khổ đau, bi lụy hay thương nhớ một ai. Buông được rồi thì cuộc sống sẽ giản đơn hơn rất nhiều.

Truyện ngắn 'Hãy tha lỗi cho em!' ảnh 1
Ảnh minh họa ITN.

Từ đó, đêm đêm, mẹ không còn ngóng bước chân bố ngoài ngõ. Căn nhà nhỏ chẳng còn ai nhắc đến người đàn ông duy nhất trong nhà. Và rồi ngày tháng đó lặp lại thành một thói quen. Chị em Ngân không còn gọi tiếng “bố” nữa.

Mùa Thu, cảnh rừng núi thật đẹp. Ngọn núi đá vôi sừng sững như đang nhả ngọc xuống thung lũng. Mây nhẹ giăng như dải sương mờ vắt ngang lưng núi. Hồng, thị vườn nhà ai cũng chín rực. Nắng vàng như mật ong rải trên các thửa ruộng bậc thang lúa đang căng vàng rồi hắt lên sườn núi. Mùa Thu cũng là lúc Ngân được đến trường. Đến trường học cái chữ để biết được nhiều thứ. Cứ quanh quẩn bên nương rẫy thì cuộc đời cũng chỉ bó hẹp trong cái thung lũng này mà thôi.

Chị em Ngân lên trường nội trú học. Chị Lan không nói chuyện với người khác nhưng lại thông minh hơn người. Ngoài lúc trả lời thầy cô ra, chị như chiếc bóng.

Chị học giỏi nhất khóa, luôn là tấm gương để bạn bè noi theo. Đi học rồi thì mẹ sẽ phải vất vả nhiều hơn. Không còn người phụ mẹ cuốc đất trồng ngô, không còn người giúp mẹ hái chè hay đốn củi. Tấm lưng gầy của mẹ như còng xuống bởi nỗi buồn và những lo toan. Cuối tuần nào hai đứa cũng phải tranh thủ về giúp mẹ và để mẹ bớt cô đơn.

Vào một ngày trời âm u, cô giáo hớt hải vừa cầm điện thoại vừa chạy xuống nhà ăn đưa cho chị Lan nghe. Mồm chị há hốc, khuôn mặt nhợt đi rồi kéo Ngân chạy như bay ra cổng trường.

Cô giáo chạy xe máy đưa hai chị em về nhà. Đến đầu xã, hai chị em Ngân phải chạy bộ vì đường gồ ghề xe máy không đi được. May gặp bác trưởng thôn cho lên ngựa đi nhờ. Tiếng vó ngựa lộc cộc, lộc cộc vang lên khô khốc. Vừa đến cổng, chị Lan đã nhảy xuống hét một tiếng “mẹ” như vỡ trời. Đó là tiếng hét ám ảnh Ngân suốt đời.

Khi ôm xác mẹ lạnh cóng, Ngân mới biết chỗ dựa duy nhất cho chị em Ngân không còn nữa. Mẹ đã bị cảm lạnh hôm trước khi hái chè thuê ở làng bên gặp mưa rừng. Sau tiếng hét ấy thì chị Lan vẫn không nói nửa lời. Đám tang mẹ, chị lặng lẽ khóc…

Một tuần sau, chị bắt Ngân trở lại trường còn mình ở nhà thay mẹ chăm lo đồng ruộng. Ngân không chịu. Chị khóc. Bờ vai nhỏ rung lên bần bật. Ngân không chịu nổi khi nhìn chị khóc. Cả một bầu trời đầy nước ẩn trong đôi mắt đen tròn ấy làm nghẹn chát trái tim Ngân. Giá như bao nhiêu cái chua xót, tủi hờn chất chứa trong con người chị túa ra như dòng thác ngoài bìa rừng gầm rú thì có phải nhẹ nhõm biết bao.

Từng mùa nương rẫy đi qua, một mình chị cật lực làm lụng nuôi Ngân và xây cất lại ngôi nhà cho vững chãi để mùa lũ đến không phải chạy lũ ra trú ở ủy ban xã nữa.

Truyện ngắn 'Hãy tha lỗi cho em!' ảnh 2
Ảnh minh họa ITN.

Ngày nghỉ, Ngân về nhà, nằm bên chị nghe mưa rơi chợt thấy nhớ ngôi nhà tranh ngày trước. Mưa như thế này phải lấy xô chậu ra hứng nước nhưng khi ngủ được rúc vào nách mẹ, giấc ngủ đến yên bình…

Ngân đỗ đại học trên Hà Nội và đi học xa nhà. Chị lật đật ngược xuôi vay mượn tiền cho Ngân nhập học. Ngân thương chị cứ đứng ở đỉnh dốc mà nhìn theo chiếc xe lăn bánh. Nước mắt Ngân ứa ra.

Đi học rồi đi làm thêm, Ngân không còn nhiều thời gian mà về nhà như trước thăm chị nữa. Cuộc sống cứ cuốn Ngân đi với bao nhiêu lo toan của sinh viên nghèo xa nhà. Ngân gặp Hoàng tình cờ trong một lần trường tổ chức đi làm từ thiện. Hoàng học trên Ngân hai khóa. Tình yêu đến khiến Ngân như cây hạn gặp mưa. Có người yêu thương, có người chia sẻ, Ngân không còn lủi thủi một mình giữa chốn đông người. Những cuộc điện thoại, những lần chat với chị cũng ngắn lại.

Nghỉ hè, Ngân về nhà, kể cho chị nghe về Hoàng. Mắt chị lạ lắm, cứ ngây ra nhìn Ngân. Ngân ôm chị rúc rích cười hạnh phúc. Ngân đâu biết trái tim con gái trong làn áo mỏng của chị đang phập phồng, rạo rực. Có một tiếng thở dài rất nhẹ, rất mỏng vừa khẽ buông ra như sợi sương núi lúc Mặt trời mọc.

Hoàng về thăm quê cùng Ngân. Chị đi rừng chưa về. Ngân rủ Hoàng ra sông Thao ngắm hoàng hôn. Vách núi in đậm xuống dòng nước xanh thắm. Dạt cát trắng nối dài hai bên bờ theo từng khúc uốn lượn thật đẹp. Hoàng tiếc không mang theo bút giá về để vẽ. Học y nhưng Hoàng thích vẽ từ nhỏ, đôi khi những chuyến đi phượt với các bạn Hoàng thường có những bức vẽ ấn tượng khi cảm hứng sáng tác đến bất chợt.

– Ơ, chị Lan kìa!

Ngân kéo tay Hoàng chạy đến phía triền sông. Hoàng sững người trước mặt một cô gái vừa đứng lên từ dưới mặt nước. Cô ấy ngây người nhìn Hoàng. Quần áo ướt sũng bó chặt vào thân hình tròn lẳn, nước da trắng như ngà. Đôi mắt rực lửa như thiêu đốt người đối diện.

Hoàng khẽ rùng mình. Có một ngọn lửa vừa bùng lên trong trái tim Hoàng. Mắt Hoàng vừa chạm vào đôi mắt ngùn ngụt lửa ấy thì cả người như muốn tan ra. Tiếng Ngân giới thiệu kéo cả hai trở về thực tại. Cô gái bối rối cúi chào Hoàng rồi vội vã quẩy gánh chè về.

Đôi mắt rực lửa ấy cứ ẩn hiện trong tâm trí Hoàng. Đôi khi càng cố xua đuổi thì nó lại cứ chập chờn xuất hiện. Có những lúc, đôi mắt ấy khiến Hoàng không làm được gì cho ra hồn. Hoàng hay hỏi Ngân về chị. Cũng không biết nữa, Hoàng rủ Ngân về nhà nhiều hơn. Hoàng thích món cơm lam Lan làm, thích mùi lá rừng phả ra trong đĩa thức ăn…

Ngân thu dọn nhà cho Hoàng phát hiện phòng tranh không đóng cửa. Không biết ở trong đó có gì mà lâu rồi Hoàng không cho Ngân bước vào căn phòng ấy. Tò mò Ngân đẩy cửa. Ngân chết trân nhìn những bức vẽ của Hoàng. Những bức vẽ toàn gam màu đỏ chủ đạo. Chị Lan xuất hiện với những tư thế khác nhau nhưng đôi mắt luôn khắc khoải. Mắt Ngân hoa lên khi nhìn thấy chiếc vòng tay bằng sợi thổ cẩm. Chiếc vòng tay mà chị cặm cụi tết lúc nửa đêm hôm ấy. Ngân hỏi: “Chị tết tặng người yêu à?”. Chị bẽn lẽn cười, hai má ửng đỏ quay đi.

Ngân hét lên:

– Chị yêu Hoàng à? Sao chị có thể như thế với em?

Mắt chị tối sầm, khuôn miệng ú ớ. Ngân gạt phắt đi.

– Em biết, em mang ơn chị. Mọi thứ em có thể chia cho chị nhưng anh ấy thì không bao giờ. Tại sao hai người lại làm tổn thương em? Không bao giờ em tha thứ cho chị. – rồi Ngân chạy vào rừng nức nở.

Tốt nghiệp, Ngân chọn đi thật xa xin việc. Ngân muốn quên lời thú nhận của Hoàng, muốn quên ánh mắt rực lửa của chị. Ngân thay số điện thoại, nơi đất khách không muốn nhớ đến những ngày đã qua. Đôi lúc mệt mỏi, Ngân thèm được về bên chị, ríu ran như con sơn ca trên rừng mỗi buổi sáng nhưng dằn lòng lại.

Cũng gần chục năm trôi qua rồi không biết chị ở nhà thế nào? Ngân bấm số nhưng lại thôi. Với người khác thì có thể nhưng tại sao lại là chị?

Thảng khi những buổi chiều nhàn rỗi, Ngân thường thả bộ trên đường vu vơ nghĩ về một nơi xa xăm nào đó mà Hoàng đã đi thật xa du học. Không biết bên kia quả địa cầu Hoàng sẽ nghĩ gì về hai chị em? Nhưng rồi câu trả lời chỉ là một tiếng thở dài bay theo làn gió. Yêu thương hay oán hận thì mọi thứ cũng đã qua rồi. Không có gì ngoài một lời xin lỗi của Hoàng từ ngày đó đến giờ.

Khi chăm sóc một bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm mà cậu bé đứng ở ngoài khu cách li gào khóc xin bác sĩ cứu chị mình, tim Ngân chợt nhói lên. Cuộc sống đôi khi thật vô thường, chuyện tình cảm thì không ai có thể nói trước được điều gì cả.

– A lô, Ngân à, chị em đang ở viện K, về ngay đi.

Tiếng của chị hàng xóm vang bên tai như tiếng sét. Ngân bủn rủn quỵ xuống. Phút tĩnh tâm lại, Ngân xin nghỉ phép và vội bắt taxi về. Chị nằm đó, cong queo và khô tóp lại như cành cây khô trên chiếc ga trải giường trắng. Hình như chị đang ngủ. Ngân cắn môi đến bật máu cố kìm giọt nước mắt chực trào ra. Ngày nào cũng drap trải giường trắng, mùi ê te, mùi thuốc, mùi cồn, màu máu đỏ tưởng chừng như đã quen thuộc và bình thường lắm nhưng hôm nay bỗng nhiên Ngân thấy lạnh sống lưng. Chị sẽ sàng mở mắt khi cảm nhận có người ở bên. Khuôn mặt chị giãn ra tột độ, òa vỡ, vui sướng. Chị lắp bắp:

– Em… em…

Ngân ôm lấy chị, cảm nhận từng hơi thở yếu ớt của chị, thấy rõ từng chiếc xương sườn nổi lên trong chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình. Ngân òa lên như một đứa trẻ. Chị xoa đầu Ngân vỗ về, y hệt ngày nhỏ Ngân thường hay nũng nịu với chị. Thế rồi chị ra đi, nhẹ nhàng như làn sương lam buổi chiều muộn bên sườn núi mờ ảo bay lên.

Ngân thu dọn đồ đạc của chị, bất ngờ khi thấy một quyển sổ nhỏ. Những dòng chữ đẹp như rắc hoa trên giấy nhoè nhoẹt nước:

Ngày …. tháng … năm…

Hoàng đã nói thứ cảm xúc của anh khi gặp mình. Chỉ là một thứ cảm xúc nhất thời của một người có tâm hồn nghệ sĩ lại rất lãng tử vậy thôi. Mình đã khước từ. Nếu như mình là một cô gái thành phố, có dám nói những gì đang cồn cào xảy ra trong lòng mình không?

Ngày …. tháng … năm…

Rồi cũng sẽ phải thu xếp lại những gì đã xảy ra để lại có những ngày bình yên như cũ. Chiếc vòng này mong rằng anh sẽ nhớ tới như một kỉ niệm thoáng qua.

Ngày …. tháng … năm…

Mình đã làm gì thế này? Ánh mắt của Ngân như ngàn vạn nhát dao cứa vào lòng vậy. Em có thể có nhiều cơ hội nhưng chị suốt ngày quanh quẩn ở ngọn núi này, cái cảm giác để chị biết mình là một người con gái sao cũng quá xa vời và đắng đót thấu tim? Trái tim chị có quyền yêu thương một người chứ?

Ngày …. tháng … năm…

Người ta cũng chỉ là người dưng. Mình mới là giọt máu đào, sao em giận chị mãi thế, đến bao giờ em mới biết chị rất yêu và nhớ em?

Ngày …. tháng … năm…

Bố đã đi xa thật rồi. Mấy năm cuối đời bố tật bệnh bên chị, cũng chỉ một nỗi niềm cầu mong em tha thứ cho bố đến lúc ông ngừng thở. Chả nhẽ với chị cũng như thế? Chị chuẩn bị cho em sợi dây chuyền vàng làm của hồi môn như bao cô sơn nữ nơi đây, mong em sẽ hạnh phúc. Chị thấy mệt quá rồi, chị muốn nghỉ ngơi thôi…

Ngân sụn xuống. Ngân đã ích kỉ với người hi sinh cho Ngân như chị. Qua lời kể của chị hàng xóm, Ngân lại càng trách giận mình. Những ngày ốm đau, chị một mình chịu đựng trong cô đơn và mong ngóng đứa em gái nơi nào.

Bệnh nặng quá mọi người trong xóm cho chị đi viện thay nhau chăm sóc vì chị rất hay giúp đỡ mọi người nên ai cũng thương quý chị. Mãi rồi thông qua một số bạn bè của Ngân mới tìm được số điện thoại để gọi cho Ngân về gặp chị phút cuối.

Ngân ấp quyển sổ vào ngực mình thổn thức, dòng lệ tuôn ra như suối, Ngân đã quá vô tình:

– Chị ơi, hãy tha lỗi cho em…

 

Lê Thị Nhung (Giáo viên Trường Tiểu học Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội)