Truyện ngắn: Ngỡ như tình cờ

GD&TĐ – Anh ta ở đâu? Anh – người sẽ lấp đầy cuộc sống của cô một cách ý nghĩa, anh – người mà cô đã chờ đợi nhiều năm. Anh sẽ không xuất hiện sao?
Ảnh minh họa: ITN

Cô đã tìm anh khắp nơi. Với sự hy vọng, cô liếc nhìn vào những khuôn mặt xa lạ trên đường phố, lướt qua một trang trong thế giới của mình trên “mail”, xem qua những vị khách được mời và không được mời. Anh ta ở đâu? Anh – người sẽ lấp đầy cuộc sống của cô một cách ý nghĩa, anh – người mà cô đã chờ đợi nhiều năm. Anh sẽ không xuất hiện sao?

Và dường như chỉ trong giấc mơ Marishka mới có cảm giác là anh đã đến. Cô nhớ đôi mắt xám và giọng nói của anh, thật gần gũi và thân thương. Nhưng người xa lạ chìm trong giấc mơ run rẩy, đã biến mất vào buổi sáng, chỉ để lại một làn khói những ký ức. Dẫu sao, cô vẫn hy vọng vào điều gì đó, có lẽ là phép màu sẽ một lần xảy ra.

Chuyến tàu Krasnoyarsk-Moscow đang chậm rãi tăng tốc. Những ngôi nhà vụt trôi qua ô cửa nhỏ, những tán cây đã úa lá vàng, những cánh đồng hoang vắng hiu quạnh đợi chiếc chăn ấm của mùa Đông.

Marina liếc nhìn người ngồi bên cạnh trong khoang. “Sao cô ủ rũ thế?”. Một phụ nữ trông giống người Digan tò mò nhìn cô với đôi mắt hình quả hạnh nhân. Cô gái tóc nâu nhiều lời đã nhanh chóng tìm được ngôn ngữ chung với Marina, đã kịp nhìn vào tâm hồn cô.

“Phải, bạn thân mến, mọi chuyện của bạn sẽ ổn thôi. Đừng hành hạ bản thân nữa, hãy nhìn thế giới bằng đôi mắt khác, rồi nó cũng sẽ nhìn thấy bạn”. “Nó là ai?” – Marina nghĩ, hoặc là thế giới, hoặc là thứ mà cô không còn mong gặp nữa.

Tuy vậy, cuộc trò chuyện nhẹ nhàng chuyển sang hướng khác và Marina đã quên đi những suy nghĩ nặng nề của mình, thoải mái trò chuyện với người bạn đồng hành vui vẻ. Trên đường đi, điều này thường xảy ra.

Đôi khi, bạn sẽ kể lại tất cả những thông tin chi tiết cho một người xa lạ như trong buổi thú tội. Có lẽ, vì điều này mà có những con đường để mọi người gặp nhau và sau khi thỏa ước muốn giao lưu thì chia tay.

Marina đang đi đón định mệnh của đời mình. Khi đó, cô cảm nhận được điều này, chúng ta vẫn có dự cảm như vậy về mọi thứ chưa được biết, chưa được xác định. Vì thế, với một trái tim rộng mở và khao khát cảm giác mới, Marina đã lên đường đến những vùng đất xa xôi để tìm kiếm bông hoa hạnh phúc của mình.

Tại nơi làm việc, khi câu hỏi đưa ra về chuyến công tác dài hạn đến một văn phòng đại diện, sự lựa chọn rơi vào Marina. Sao lại không? Ở tuổi 30, cô đã là chuyên viên khá thạo nghề, hơn nữa cô không nặng gánh gia đình, con cái.

Marina lớn lên trong một gia đình đông con và dù là con cả nhưng cô đã trải qua đầy đủ sự ấm áp của mái ấm quê hương. Những tính cách quan trọng như tính độc lập và lòng trắc ẩn đã xuất hiện ở cô ngay từ khi còn nhỏ. Marina luôn nhặt về đủ loại sinh vật sống trên đường phố – có thể là một chú mèo con yếu ớt hoặc một con chó đầy bọ chét.

Mẹ Marina không phàn nàn, bà chỉ không cản trở việc tự phát triển, do vậy bà xử sự với con gái như với một người thành đạt có quyền lựa chọn của mình. Vào thời điểm mà các bạn gái đồng lứa đang liếc nhìn các chàng trai, Marina làm việc nhà.

Có đủ rắc rối trong một ngôi nhà riêng. Không lâu sau, cô vào trường đại học, thức khuya miệt mài với bài vở. Cô nhất định cần đi thẳng tới bản chất của vấn đề và của bản thân. Vì vậy, cô đã tự tay viết các bài luận mà không cần lấy chúng từ Internet.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Marina làm việc tại một công ty danh tiếng. Khi đó là cô may mắn có được công việc, hoặc có thể là công việc may mắn có cô. Lúc các đồng nghiệp không đợi đến 6 giờ tối theo quy định đã bật dậy vội vã rời công việc thì Marina vẫn đang bận bịu việc gì đó.

– Marina không vội về nhà. Cứ bỏ công việc đấy! Chúng ta cùng đến quán cà phê thôi.

– Mình sắp xong rồi đây – cô mỉm cười dễ thương, vùi đầu vào màn hình máy tính.

Không thể gọi cô là “cổ điển”, tuy vậy những bữa tiệc tối trống rỗng ít khi làm cô gái trẻ quan tâm. Cô đã làm xong việc từ lâu, chỉ là muốn ngồi một phút trong bóng tối và liếc xem trang thư điện tử của mình.

Có nhiều thư, nhưng cô đã loại bỏ phần lớn trong số đó mà không quá để ý đến nội dung của chúng. Không rõ vì sao nhưng chỉ từ những dòng đầu tiên cô đã cảm nhận được rõ ràng về những người đó. Mặc dù người ta nói rằng ấn tượng đầu tiên hay đánh lừa ta. Tuy vậy, cô luôn trả lời tin nhắn của người bạn gái nhỏ mới quen từ Moscow.

Marina quen với Natasha chỉ mới đây thôi. Và, bất chấp sự chênh lệch 15 năm về tuổi tác, họ vẫn giao lưu thoải mái. Cô bé sớm trưởng thành và thông minh này thực sự gây ấn tượng cho cô.

Cha mẹ của Natasha đã ly hôn và cô ấy được bà nội chăm sóc. Người mẹ đã ra nước ngoài sống và Natasha vì lý do sức khỏe không hợp với khí hậu ở Ai Cập. Người cha thì luôn bận rộn với những chuyến công tác hoặc công việc của mình, dành rất ít thời gian cho con gái.

Và qua lời kể của Natasha, Marina biết rằng cha cô ấy là người đứng đầu một công ty nào đó, tuy cô không để ý tên công ty này. Marina đã tìm thấy ở chính Natasha lối đi mà cô thiếu trong cuộc sống. Khi Marina được đề nghị đi công tác ở Moscow, cả hai đã rất vui vì cuối cùng họ cũng được gặp mặt nhau.

Trong âm thanh đều đều của bánh xe, Marina đắm chìm trong suy tư. Chuyến du lịch vài ngày đôi khi cần thiết để cô đối diện với chính mình, để hiểu cuộc sống và một số hành động. Toàn bộ cuộc đời lại hiện lên trong đầu cô. Và cả mùa Xuân đắng cay xưa kia cũng trở lại trong tâm trí của cô.

***

Truyện ngắn: Ngỡ như tình cờ ảnh 1
Ảnh minh họa: ITN.

Mùi hương của hoa tử đinh hương thoang thoảng, lấp đầy mọi tế bào bằng sự dịu dàng và xao xuyến. Mùa Xuân là mùa của những hy vọng và trải nghiệm, giống như một luồng không khí trong lành thường được ta hít đầy vào lồng ngực rồi khoan khoái thở ra. “Chúa ơi, thật tốt làm sao!” – Marina không rời mắt khỏi chàng trai trẻ của mình. Alexey là người đầu tiên mà cô ngưỡng mộ, anh rất hào phóng với những lời khen và hoa.

– Marinochka, em không biết em có ý nghĩa thế nào với anh đâu. Anh không chỉ yêu, anh say mê em. Đúng, anh đang chết chìm trong đôi mắt của em, chúng mới sâu thẳm làm sao. Và màu xanh trong đó khiến anh phát điên.

Marina vẫn lắng nghe, tan chảy trong những lời nói ngọt ngào đó như trong thứ mật ong đặc sánh. Chỉ một lời trìu mến cũng là dễ chịu đối với một chú mèo, vì vậy vào mùa Xuân năm đó Mariska đã bừng nở như một bông hoa nhỏ tươi thắm. Đôi trẻ đã hẹn hò trong thời gian khá dài.

Và giống như bất kỳ ai ở vị trí của cô, Marina mơ ước nhiều hơn thế. Cô mơ về một gia đình. Alexey thì không vội vàng đưa ra lời cầu hôn. Trong một thời gian dài, Marina bối rối nghĩ vì sao lại như vậy.

Tối hôm đó, như thường lệ, Alexey hẹn Marina tại địa điểm yêu thích của họ. Họ đang đi dọc theo bờ sông thì một phụ nữ nào đó đã chặn họ lại và đột nhiên, không rõ vì lý do gì đã tát vào mặt Alexey. Và sau khi hét lên câu “đồ vô lại” cô ta vội bỏ đi.

– Lesha? Điều đó nghĩa là sao? Đó là ai vậy?

– Không có gì đáng sợ đâu, đó là vợ anh.

Marina mở to đôi mắt nhìn người yêu, khó mà hiểu được điều gì đang xảy ra lúc đó.

– Có lẽ, tôi cũng sẽ rời đi. Vì sao trước đây anh không nói là anh đã có vợ.

Buổi tối Marina đã đi dọc các con phố, và những giọt nước mắt tổn thương chảy dài trên má cô. “Sao anh ta có thể? Vì sao anh ta đã có vợ, vì sao? Mình sẽ sống thế nào bây giờ?” – những câu hỏi vô tận dày vò trong lòng cô.

Ban đêm, vùi đầu vào gối, Marina đã trút ra bầu tâm sự dâng trào. Chỉ đến gần sáng cô mới thiếp đi, hoàn toàn trống rỗng và khi đó cô có cảm giác là đã trút linh hồn của mình vào những giọt lệ.

***

Truyện ngắn: Ngỡ như tình cờ ảnh 2
Ảnh minh họa: ITN.

Và giờ đây cô đang có mặt ở Moscow. Đang đợi cô ở phía trước là công việc mà vì nó cô đã đến đây. Ở tập thể mới, mọi người đã đón Marina với sự ngạc nhiên thật sự. Và cô không phải thích nghi với công việc bởi nó hoàn toàn không khác với những việc trước đây của cô.

Tuy nhiên, khi người quản lý văn phòng giới thiệu Marina với người sếp mới của mình, cô thấy hơi ngại ngùng. Trong văn phòng với nội thất hiện đại, một người đàn ông có vẻ ngoài khá dễ chịu đứng dậy từ sau chiếc bàn lớn, mỉm cười thân thiện và tự giới thiệu:

– Sergey Vladimirovich. Nào, cô vào đây và kể chuyện đi.

Người lãnh đạo mới của cô hóa ra lại là một người khiến cô ngạc nhiên với cách nói chuyện thú vị. Sự lo lắng của Marina nhanh chóng tan biến và cô bắt đầu nói về bản thân không cần phải quá lựa lời.

Họ nói chuyện hồi lâu về công việc sắp tới và Marina hiểu rằng cô sẽ làm tốt công việc ở đây. Do chuyến công tác của cô chỉ được ấn định trong vài tháng nên Marina vội vã làm nhiều việc cho kịp xong. Tuy thế, khi cô bạn gái Natasha đề nghị được trở thành người hướng dẫn cô đi quanh thủ đô thì cô không thực sự phản đối.

Có thể nói rằng cô bé này thật sự là một người thân thiện và cởi mở. Chẳng bao lâu sau mối quan hệ qua email của họ đã chuyển thành những cuộc gặp gỡ ngoài đời thân thiết hơn. Và khi Natasha mời Marina đến dự ngày sinh nhật của mình, cô không thể từ chối. Bữa tiệc được đặt tại một quán cà phê và cần phải chuẩn bị.

Marina cẩn thận chọn quà cho cô bạn nhỏ của mình. Dẫu sao thì việc bước sang tuổi 16 cũng là một sự kiện. Tuy nhiên, trước khi ra khỏi căn hộ, cô đã đứng hồi lâu trước gương mà vẫn chưa thể rời đi.

Marina không biết cô có thể nhìn thấy điều gì mới mẻ ở nơi kia, nhưng khi đó như có một lực vô hình đã giữ cô ở lại nhà, khiến trái tim cô ngừng lại trước một linh cảm ngọt ngào nào đó. “Chà, thực sự thì có chuyện gì với mình vậy” – cô lắc mái tóc vàng óng của mình.

Đúng như vậy, trực giác đã không đánh lừa cô. Ngay tại sảnh của quán cà phê, Marina đã rất ngạc nhiên. Là Sergey Vladimirovich sao? Anh ta từ đâu tới vậy? Marina ngạc nhiên nhìn người sếp của mình, không hiểu vì sao mà họ có thể có mặt tại cùng một nơi vào cùng một thời điểm. Mà quán cà phê, như Natasha đã nói, chỉ được đặt cho khách của cô ấy thôi, những người lạ từ đâu lại đến đây? – ý nghĩ đó vụt qua đầu cô.

– Marina, xin chào! Thế cơn gió nào đưa cô đến đây vậy? – Sergey cũng đặt ra câu hỏi như vậy với cô.

Trong bộ vest màu tuyết thẳng nếp trông ông thật lịch lãm. Mái tóc màu bạc chạm nhẹ hai bên thái dương không làm mất điểm người đàn ông còn khá trẻ này. Đôi mắt màu xám nhìn xuyên thấu và cũng thật trìu mến.

– Tôi có cô bạn tổ chức ngày sinh nhật tại đây. Thế sao anh lại ở đây? Anh cũng được mời à?

– Mời tôi ư? – ông bật cười – Ai sẽ mời tôi nhỉ? Tôi tự đến. Dẫu sao thì đây cũng là ngày sinh nhật cô gái của tôi. Cô nàng đâu rồi nhỉ? Natasha, lại đây nào. Con đi đâu thế, bé con của ba?

Sergey Vladimirovich ôm Natasha vừa bước đến bên ông.

– Marina, hãy làm quen đi, đây là ba của em!

Marina không tin vào mắt mình. Chỉ có thể là một phép màu. Và ngày hôm đó không hiểu sao người sếp chỉ cố mời một mình Marina nhảy. Cô cũng cảm thấy rất ngượng ngùng vì sự quan tâm này.

– Cô kể xem, do đâu mà cô biết con gái tôi vậy?

Marina liền kể lại việc họ quen biết nhau qua Internet.

– Nghe này, tôi cũng nhớ là con gái tôi có kể với tôi điều gì đó. Nhưng tôi không thể nghĩ rằng cô sẽ trở thành nhân viên của tôi.

Chính Marina cũng không ngờ rằng mình lại ở vào tình huống này. Chẳng hiểu sao bất giác giọng của cô run lên và cô bồi hồi chỉnh lại mái tóc của mình. Và Sergey đã không rời mắt khỏi cô. Họ chậm rãi lướt đi trong các điệu nhảy, cảm nhận được nhịp đập của trái tim và âm nhạc đã đưa họ đến một khoảng không vô định.

“Điều này thực sự xảy ra sao? Hạnh phúc này đến từ đâu?” – Marina thấy sợ hãi. Nhưng chẳng mấy chốc cô đã bình tĩnh lại trong vòng tay đáng tin cậy và ấm áp lạ thường. “Thật tuyệt vời và ấm lòng khi ở bên anh ấy, như là ở nhà vậy”.

Mối tình của họ kéo dài không lâu và cũng không thể gọi đó là mối tình công sở. Hai tháng đã trôi qua nhanh chóng. Marina bắt tay vào chuẩn bị để lên đường trở về. Nhưng cô không hề muốn chia tay Sergey và con gái Natasha của anh ấy. Tiếng chuông cửa đã kéo cô ra khỏi những suy nghĩ không vui.

– Marina, cô đã xếp xong hành lý rồi chứ?

– Đúng vậy, chuyến tàu chiều…

Marina cụp mắt xuống, không dám nhìn Sergey.

– Cô gái ngốc ơi, cô đi đâu thế?

Sergey kéo Marina như đang sắp sửa bật khóc lại gần mình.

– Bây giờ chúng tôi sẽ không để em đi bất cứ nơi đâu nữa. Em hãy lấy anh nhé! Em đồng ý chứ?

Như một con cá bị ném lên bờ, Marina đã ngóng đợi những lời nói của Sergey. Đôi mắt thân thương của người yêu đang chăm chú chờ đợi câu trả lời. Và vẫn chưa tin vào giấc mơ đã trở thành hiện thực, cô khẽ thì thầm: “Vâng”.

Truyện ngắn của Olga Maximova (Nga)